Từ cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, Tây Ban Nha đã trở thành mảnh đất màu mỡ cho các hoạt động liên quan đến Guitar. Nơi đây sản sinh ra những nghệ sĩ biểu diễn bậc thầy, những nhà chế tạo đàn chuyên nghiệp và những nhà soạn nhạc huyền thoại. Tuy nhiên điểm sáng trong thời kỳ này chính là những đổi mới trong chế tạo Guitar của người thợ làm đàn Antonio de Torres Jurado (1817–1892). Torres được coi là một nhân vật cao quý trong ngành chế tạo Guitar Tây Ban Nha, người đã đặt ra các tiêu chuẩn vẫn được sử dụng cho đến ngày nay. Việc làm Guitar của Torres diễn ra ở hai trời kỳ trong cuộc đời ông. Lần đầu tiên, là từ năm 1852-1869, bắt đầu bởi sự thúc giục của nghệ sĩ Guitar nổi tiếng Julian Arcas (1832–1882). Đáng buồn thay, Torres đã phải vật lộn vất vả để có thể kiếm được thu nhập ổn định từ việc làm đàn Guitar trong thời gian này, bởi vậy mà ông đã bỏ việc làm đàn guitar ở Seville vào năm 1870 để mở một cửa hàng đồ sứ và pha lê tại Almería. May mắn thay, ông đã quay trở lại công việc chế tạo Guitar từ năm 1875 cho đến khi ông qua đời vào năm 1892.
Torres đã áp dụng các phương pháp hay nhất của những nghệ nhân làm đàn đi trước và thêm vào những ý tưởng của riêng mình, để đặt nền móng cho một trường phái chế tác Guitar hiện đại được nhiều người biết đến. Ông đã tăng kích thước của thân đàn lên khoảng 20% – lớn hơn so với những cây đàn của Pagés, Panormo và Lacôte. Thiết kế thân đàn Guitar hình số tám của ông đã tăng thêm diện tích cho cả phần trên và phần dưới, được cho là lấy cảm hứng từ một phụ nữ trẻ mà ông nhìn thấy ở Seville.
Torres coi hộp cộng hưởng là linh hồn của nhạc cụ và làm cho phần mặt Top mỏng hơn để tăng độ cộng hưởng. Ông sử dụng một hệ thống bracing có bảy thanh, Torres cũng thiết kế chiều dài quy chuẩn là 650 mm cho Guitar, một kích thước được các nghệ nhân làm đàn khác áp dụng rộng rãi và vẫn là một tiêu chuẩn cho đến tận ngày nay. Ngoài ra, Torres còn bổ sung thêm lược đàn vào phần ngựa để thuận tiện cho việc điều chỉnh độ cao của dây.
Nghệ sĩ Guitar và nhà soạn nhạc huyền thoại Francisco Tárrega (1852–1909) đã chơi các nhạc cụ cải tiến về cấu trúc của Torres, bởi vậy mà đã mở ra kỷ nguyên của Guitar hiện đại. Mặc dù bị mù một phần từ khi còn nhỏ, nhưng Tárrega đã phát triển các tiết mục Guitar thông qua các bản chuyển soạn nhạc của Beethoven, Bach, Chopin, Schumann, Haydn, Isaac Albéniz… Các sáng tác của riêng ông cũng có số lượng khoảng 80 bài, bao gồm các tác phẩm kinh điển, mãi trường tồn theo thời gian như: “Recuerdos de la Alhambra” và “Capricho Arabé,” ngoài ra còn có các bản etude, prelude và nhiều đoạn ngắn trong khiêu vũ.
Tárrega đã đóng góp vào sự phát triển của kỹ thuật chế tác Guitar hiện đại, bằng cách tán thành việc đặt Guitar ở chân trái nâng lên trên kê chân và ngừng chơi đàn bằng cách đặt ngón út tay phải trên hộp cộng hưởng.
Kể từ năm 1600, Madrid đã là một địa danh quan trọng trong hoạt động chế tạo đàn Guitar của Tây Ban Nha. Triều đại Guitar Ramirez, nổi tiếng nhất trong suốt thế kỷ 20, bắt đầu ở Madrid – nơi José Ramírez I (1858–1923) sáng lập cửa hàng vào năm 1890 và cũng là nơi công ty tiếp tục hoạt động cho đến ngày nay. Ông chủ yếu áp dụng các phương pháp của Torres, nhưng đã phát triển cây đàn Guitar Tablao – một nhạc cụ Flamenco với thân lớn hơn và các cạnh hẹp hơn so với Guitar của Torres. Trong số nhiều thợ làm đàn được José I đào tạo có anh trai của ông là Manuel Ramírez (1864–1916), người được biết đến vào năm 1912 trong cuộc gặp gỡ với Andrés Segovia, lúc đến cửa hàng để tìm thuê một cây đàn Guitar biểu diễn. Ấn tượng sau khi nghe Segovia chơi, Manuel đã hào phóng tặng Segovia một cây đàn Guitar và nói với ông ấy: “Hãy mang nó ra ngoài thế giới và mong công việc của bạn trở nên suôn sẻ … Hãy trả tiền cho tôi, khi mà bạn không cần tiền nữa.”
Trong số những người học việc nổi tiếng nhất của Manuel có Santos Hernandez, Domingo Esteso, Enrique Garcia và Modesto Borreguero. Công việc kinh doanh của gia đình Ramírez được truyền trực tiếp từ José Ramírez I đến José Ramírez II (1885–1957), José Ramírez III (1922–1995) và José Ramírez IV (1953–2000). Amalia Ramírez, cũng là một thợ làm đàn có tay nghề cao và là em gái của José IV, hiện cô đang quản lý cửa hàng Ramírez.
Mỗi thành viên trong gia đình đã góp phần tạo nên sự khác biệt cho thương hiệu của họ. José III đã tăng kích thước của hộp cộng hưởng, giới thiệu các loại vecni mới và là nhà sản xuất đầu tiên sử dụng gỗ tuyết tùng đỏ cho Guitar. Bắt đầu từ năm 1937, Segovia đã chơi Guitar do thợ làm đàn người Đức Hermann Hauser chế tạo, nhưng đến năm 1963, ông bắt đầu chơi Guitar của José III, xen kẽ với một nhạc cụ do Ignacio Fleta tại Barcelona chế tạo. Năm 1979, Segovia bắt đầu chơi Guitar của José Ramírez IV. Trong số nhiều nghệ sĩ Guitar nổi tiếng đã yêu thích Guitar Ramírez kể đến có: Christopher Parkening, Kazuhito Yamashita và Narciso Yepes. Là nghệ sĩ Guitar cổ điển hàng đầu của Tây Ban Nha, Segovia đã mang cây đàn Guitar qua bảy thập kỷ của thế kỷ 20 và giao nó cho những thế hệ về sau.
(Tác giả: Mark Small)
Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào thì đừng ngần ngại, hãy liên hệ với mình:
Facebook
Youtube
Tiktok
Instagram